Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.one. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ngoài ra, Tiên Vực còn có app mobile với tính năng tải truyện đọc OFFLINE hoàn toàn miễn phí. Tải ngay tại:

Tải Tiên Vực cho iOS Tải Tiên Vực cho Android

Hai người này mặc váy dài màu xanh, bên ngoài là áo khoác ngắn trắng tinh. Mái tóc dài sau lưng khẽ lay động theo bước chân, thoáng cái đã đi ra khỏi ngõ nhỏ

"Trương Vinh Phương xin đa tạ Tiêu sư tỷ." Trương Vinh Phương không để ý đến thái độ của đối phương. Mặc kệ là Tiêu Thanh Anh xuất phát từ lý do gì, giúp hắn thì chính là giúp hắn.

Hai tay Trương Vinh Phương ôm thành quyền, hướng về phía hai người rời đi, chắp tay thi lễ thật sâu.

Trong một con đường tắt, Trương Vinh Phương nhìn theo hướng hai người Tiêu Thanh Anh, mãi đến khi không thể nhìn thấy bóng lưng các nàng nữa. Lúc này, hắn mới xoay người rời đi.

Dọc suốt đường đi, thỉnh thoảng Trương Vinh Phương lại gặp phải đệ tử tu hành mặc đạo bào màu lam nhạt, bên ngoài khoác bạch sam.

Mỗi lần hắn đều không đến gần đối phương mà dừng lại, đứng tránh sang một bên cúi đầu hành lễ.

Trong Thanh Hoà Cung, đệ tử chia thành hai loại: đệ tử tu hành và đệ tử tạp dịch.

Nghiêm khắc mà nói thì đệ tử tạp dịch xem như là công nhân tạm thời tuyển dụng, bất cứ lúc nào có thể bị trả hàng thôi việc.

Nhưng đệ tử tu hành thì khác, vì lẽ đó mà lễ tiết trên quy định cực kỳ nghiêm ngặt.

Nếu có chỗ nào thất lễ, nhẹ thì diện bích hối lỗi làm những công việc cực khổ nhất. Kẻ nặng thì bị đánh mấy chục gậy, thậm chí có khi còn bị trực tiếp đánh chết rồi ném xuống núi.

Trương Vinh Phương nhanh chóng đi đến phòng tẩy rửa, bắt đầu cùng khoảng 10 tạp dịch khác thu dọn từng thùng từng thùng quần áo dơ.

Quần áo, đạo quan, giày đế bằng, ủng cao, đai lưng… các loại, chỉ cần là đồ cần thanh lý làm sạch thì đều sẽ ném thẳng đến chỗ này.

Khổ cực làm lụng một ngày, tận tới gần 11 rưỡi đêm khuya mới gần xong việc, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.

Vừa kết thúc công việc, Trương Vinh Phương liền nhanh chóng hành động, Hắn mang theo chỗ tiền để trong ngực áo, đi thẳng đến phòng quản lý đạo tịch.

Không lâu sau, Trương Vinh Phương từ phòng quản lý đạo tịch đi ra, túi bạc trên người tiền trên người đã xẹp lép đến không thể xẹp hơn. Tích góp mãi mới được hai lượng bạc, giờ chỉ sót lại có một chút.

Trương Vinh Phương thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn về khoảng không xa xăm trước mặt.

Buổi tối ở Thanh Hoà Cung, khắp nơi đều được thắp sáng bằng ngọn đèn hoặc ánh nến.

Từ chỗ ba toà đại điện cùng đạo trường vẫn có tiếng tụng kinh nho nhỏ truyền ra, đây không phải là giọng ngâm của các đạo sĩ mà là một ít khách hành hương thành kính ngủ lại ở trong cung tụng niệm.

Thứ bọn họ niệm chính là Vô lượng Độ tâm kinh.

Trương Vinh Phương theo con đường nhỏ trải đá cuội, đi về khu nhà trệt của đệ tử ở phía sau.

Tùng tùng tùng! 

Tiếng trống đêm theo gió từ đằng xa vọng tới, lúc mạnh lúc yếu.

Đồng thời, nương theo tiếng gió truyền đến còn có cả mùi vị của loại thịt nướng nào đó.

Trương Vinh Phương không tự chủ được mà nuốt nước miếng cái ực. Buổi chiều nhà ăn chỉ cung cấp tí bánh bao đen , căn bản là không đủ để hắn nhét kẽ răng.

Thức ăn của đệ tử tạp dịch được quy định mỗi bữa cơm 2 cái bánh bao đen cùng một đĩa rau trộn linh tinh gì đó, cộng thêm một bát canh trứng gà trong veo, đến mức liếc sơ cũng có thể nhìn thấy tận đáy.

Mỗi cái bánh bao chỉ to cỡ nửa nắm đấm, nếu chỉ ăn xồng mà không cần vận động gì thì còn miễn cưỡng đủ. Thế nhưng đệ tử tạp dịch phải lao động nặng như bọn họ thì đúng là chẳng thấm vào đâu được.

Đi ngang qua một vách núi vân đài, Trương Vinh Phương dừng lại, đưa mắt nhìn từ trên vân đài xuống phía dưới.

Bên dưới ngọn núi một mảnh mây đen mù mịt, phía trên là vầng trăng lưỡi liềm toả ra ánh sáng xanh lành lạnh. Xa xa, dãy núi tĩnh lặng không hề có một tiếng động, chỉ có gió gào thét thổi qua.

Trên vân đài, góc bên phải có hai vị khách quý khoác áo lông chồn tía đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, không biết là ngắm trăng hay tâm sự chuyện đời.

Trương Vinh Phương dựa vào ánh đèn trong đạo cung để quan sát, thấy áo lông chồn tía bọn họ mặc có màu nâu, mượt mà bóng loáng đến mức phản quang.

Trước đây hắn vẫn luôn nghĩ rằng lông chồn tía là màu tím cơ. Bây giờ nhìn lại, hoàn toàn chẳng thấy tí sắc tím nào hết.

"Ở lại đây làm gì? Đừng ảnh hưởng đến các vị cư sĩ!" Lúc này, một đội tuần trị đạo nhân đi ngang sau lưng Trương Vinh Phương, thấp giọng quát.

Trong số đó, người dẫn đội có thân hình rất cường trán, mặt đầy râu đen. Người này một tay xách đèn lồng, một tay cầm trường côn.

Xa xa nhìn sang, giống hệt như lão hổ trong núi, ánh mắt sáng quắc, uy thế không nhỏ.

Trong lòng Trương Vinh Phương than thầm,  đệ tử tạp dịch đúng là chả có tí nhân quyền nào. . .

Thế nhưng ngoài mặt hắn vẫn nhanh chóng cúi thấp đầu hành lễ, cấp bậc lễ nghĩa không thiếu hụt tí ti nào.

"Vâng. Ta lập tức đi ngay đây ạ." Hắn trả lời.